Ở đây, ban ngày thì phòng khám dầy đặc những bệnh nhân cảm, sổ mũi. Tới khuya, số người tới khám mới giảm bớt. Mười một giờ khuya, người bệnh cuối cùng rời phòng khám, mười một giờ rưỡi, hai cô y tá Nhã Bội và Chu Châu ra về, anh nhìn trước nhìn sau định tắt đèn lên lầu nghỉ, nhưng rồi không hiểu sao, lại ngồi xuống ghế dài của bệnh nhân chờ khám, nhìn qua khung cửa sổ, nhìn một cách đờ đẫn.
Có lẽ cái không khí ồn ào ban ngày đã làm cho buổi tối trở nên vắng lặng lạ thường. Anh vẫn nhìn qua khung cửa. Những hạt mưa lặng lẽ, lặng lẽ rơi. Lòng bình yên chi lạ. Suốt một ngày trời chỉ có giờ phút này.
Tấm biển “Phòng mạch bác sĩ Lý Mộ Đường – chuyên khoa nhi và nội” vẫn sáng rực dưới đêm mưa. Anh nhớ tới niềm kiêu hãnh của me:
– Này anh bác sĩ trẻ, mới ngoài ba mươi mà đã có phòng mạch riêng rồi nhé!
Có lẽ cái không khí ồn ào ban ngày đã làm cho buổi tối trở nên vắng lặng lạ thường. Anh vẫn nhìn qua khung cửa. Những hạt mưa lặng lẽ, lặng lẽ rơi. Lòng bình yên chi lạ. Suốt một ngày trời chỉ có giờ phút này.
Tấm biển “Phòng mạch bác sĩ Lý Mộ Đường – chuyên khoa nhi và nội” vẫn sáng rực dưới đêm mưa. Anh nhớ tới niềm kiêu hãnh của me:
– Này anh bác sĩ trẻ, mới ngoài ba mươi mà đã có phòng mạch riêng rồi nhé!
Mục lục:
Kết bạn với Truyện Hay trên Facebook
Thích và chia sẻ bài này trên Facebook